
All those days chasing down a daydream
Con chữ vô tri, nó chỉ thực sự mang màu sắc cá nhân khi xuất hiện đúng thời điểm, chạm đúng “phiên bản” của người đang lắng nghe.
All those days chasing down a daydream
All those years living in a blur
All that time, never truly seeing
Things the way they were
Bài này nghe quen ha! Lần đầu nghe những lời này cất lên khi xem Tangled, mình chỉ để tâm đến cảnh đẹp trước mắt – với khung cảnh tráng lệ của những chiếc đèn lồng tô điểm bầu trời đêm.
Vậy mà cách đây không lâu khi nghe lại bài hát này, mình được nhìn thấy một khung cảnh khác.
Mình thấy mình của những năm 18 tuổi, vừa bước chân đến Sài Gòn, bon bon trên con Dream Thái, chạy thẳng đến cái đích có được tấm bằng Đại học.
Mình thấy mình của những năm 22 tuổi, lần đầu nộp chiếc CV online, rón rén trả lời từng câu hỏi của những buổi phỏng vấn xin việc đầu tiên.
Mình thấy mình của những năm 34 tuổi, lần đầu ký tên vào hợp đồng tiền tỷ, căng mắt ngồi thống kê từng chi tiêu nhỏ để không phải làm phiền thêm ai.
Bất giác mình tự hỏi
Am I chasing down a daydream?
Am I living in a blur?
Quay đi, ngoảnh lại, gần 18 năm sống ở đất Sài Gòn, không sợ gì, chỉ sợ thua chính bản thân của ngày hôm qua. Ừ, Khoa là đứa lỳ lợm đến mức không muốn phải thua ai, nhất là bản thân mình.
Nhưng “cuộc chiến này” bao giờ sẽ dừng? Liệu có bao giờ mình “truly seeing things the way they were”? Liệu mình có đang nợ quá khứ một lời chúc mừng và chấp nhận rằng sẽ có những cột mốc mình chỉ có thể đạt được 1 lần trong đời?
Nên không ta?